Suzuki, Takahashi và Hirano là 3 chàng trai kéo xe đến từ Asakusa, Nhật Bản với hoài bão vòng quanh thế giới trong 3 năm với chiếc xe kéo thân thuộc để quảng bá Olympic Tokyo 2020, từ đó truyền tải thông điệp "đừng ngại mơ ước và thử thách bản thân" đến với giới trẻ ngày nay.
Ngày 3/4 /2017 vừa qua, Kilala đã có cuộc trò chuyện thú vị cùng với 3 anh chàng này nhân dịp họ dừng chân tại TP. Hồ Chí Minh. Cùng lắng nghe những chia sẻ của anh chàng đang "hot" nhất mạng xã hội tuần qua nhé!
1) Cám ơn các bạn đã dành thời gian cho Kilala ngày hôm nay. Trước tiên các bạn có thể giời thiệu đôi chút về bản thân được không?
Suzuki: Xin chào! (Nói bằng tiếng Việt). Tôi là Yuji Suzuki, năm nay 26 tuổi, đến từ Kyoto. Trước chuyến đi này, cả 3 chúng tôi đều đang làm công việc kéo xe tại khu phố cổ Asakusa, Tokyo, Nhật Bản. Sở thích của tôi là phim ảnh và đá bóng. Chúng tôi sẽ ở lại TP.HCM từ hôm nay cho đến ngày 10/4 nên nếu các bạn có “chầu” đá bóng nào thì nhớ rủ tôi tham gia với nhé! (Cười)
Takahashi: Chào em! (Nói bằng tiếng Việt và cười lớn)
Tôi là Keisuke Takahashi, bằng tuổi với Suzuki, quê ở Akita. Khi còn ở Nhật Bản, ngoài công việc kéo xe cho khách du lịch tại Asakusa, tôi còn là một diễn viên hài kịch nữa! Sở thích của tôi là snowboard và nhảy limbo!
Hirano: Xin chào, tôi là Hirano Ken, nickname là Keny. Năm nay tôi 27 tuổi, đến từ Tokyo. Suzuki và Takahashi là sempai (đàn anh) của tôi. Sở thích của tôi là phim ảnh và âm nhạc. Tôi cũng có niềm đam mê “vô bờ bến” với các thể loại đồ ngọt (cười!). Tôi có thể nói thành thạo tiếng Trung và tiếng Anh.
2) Như tôi thấy thì chiếc xe kéo này là vật bất ly thân trong chuyến đi của các bạn. Bạn có thể giới thiệu đôi chút về loại hình kéo xe truyền thống này được không?
Suzuki: Loại xe người kéo truyền thống này được gọi là “Jinriki-sha” (人力車 - Nhân lực xa). Vào năm Minh Trị thứ 3, Jinriki-sha xuất hiện như một phương tiện chuyên chở hành lí cho khách du lịch và được kéo bởi 3 người đàn ông. Mô hình Jinriki-sha 1 người kéo như hiện nay xuất phát từ ý tưởng “thay vì chỉ dùng để chở hành lí thì sao không thử để cho khách du lịch ngồi lên cũng thú vị chứ nhỉ!”. Sau đó, Jinriki-sha bắt đầu được sử dụng như một phương tiện giao thông. Vào thời hoàng kim bạn có thể bắt gặp cảnh tượng hàng trăm chiếc xe kéo neo đậu ngay trước nhà ga để chờ được phục vụ hành khách.
Tuy nhiên, sau khi các phương tiện giao thông hiện đại khác ra đời, mô hình xe kéo này dẫn trở nên lỗi thời và không đáp ứng được guồng quay của nhịp sống đang ngày một hối hả hơn nên đã biến mất một thời gian. Cho đến tận khoảng 20 năm trước, Jinriki-sha mới bắt đầu được vực dậy một lần nữa trong chiến dịch quảng bá du lịch ở các tỉnh thành như Kyoto, Tokyo, Kamakura, Nara,...
3) Jinriki-sha có thể chở tối đa bao nhiêu người? Công việc chính của một người phu xe là gì?
Takahashi: Nhìn chiếc xe nhỏ bé vậy thôi chứ có thể chở đến 250kg, 2 người ngồi vẫn còn thoải mái! Công việc của dân phu xe chúng tôi không chỉ có kéo xe mà còn khiến cho hành khách cảm thấy thoải mái, vui vẻ qua các cuộc hàn thuyên hay hướng dẫn địa điểm tham quan trong khu vực. Do đó chúng tôi phải thường xuyên trau dồi các kiến thức về lịch sử, địa lý cũng như kỹ năng giao tiếp để mang đến cho hành khách những cuộc đối thoại sôi nổi nhất.
Làm phu xe nghe tưởng chừng đơn giản nhưng thật ra bạn cần phải có óc quan sát và phải rất tâm lý nữa, ví dụ như giúp các hành khách nữ che chắn để tránh bị hớ hênh khi ngồi trên xe, bắc thêm chiếc ghế nhỏ để các cụ già chân yếu có thể leo lên xe dễ dàng hay trải mái che nắng khi thấy nắng gắt mà không đợi đến khi hành khách yêu cầu,...
Ngoài ra chúng tôi còn kiêm luôn việc tư vấn góc chụp ảnh sao cho đẹp, canh phông nền sao cho chuẩn và tạo dáng sao cho hoàn hảo nữa nên nói về những thủ thuật chụp ảnh thì chúng tôi cũng “không phải dạng vừa” đâu nha!
4) Duyên cớ gì đã khiến các bạn quyết định theo nghề này?
Suzuki: Thật ra ngay từ những năm còn ngồi trên ghế nhà trường, tôi đã ôm mộng được đi vòng quanh khám phá thế giới. Để có thể dành dụm đủ tiền cho chuyến đi, tôi đã khăn gói lên Tokyo tìm việc. Một hôm nọ, khi đang ngồi trong taxi và đi ngang qua phố cổ Asakusa, tôi đã tình cờ trông thấy những người phu xe đang kéo chiếc Jinriki-sha và quyết định sẽ đầu quân vào công ty xe kéo. Qua 4 năm, tôi trở nên yêu thích công việc này lúc nào không hay!
Takahashi: Ước mơ của tôi là trở thành diễn viên hài kịch. Để dành dụm tiền trong thời gian luyện tập trước khi có thể trở thành diễn viên hài kịch chuyên nghiệp, tôi đã làm qua rất nhiều các công việc làm thêm khác nhau, từ đi giao báo, lễ tân khách sạn cho đến phục vụ trong nhà hàng cao cấp. Tôi tâm niệm phải tích lũy thật nhiều kinh nghiệm để làm tăng vốn sống của mình. Ngoài ra, quê hương của tôi là làng Samurai Kakunodate nên những chiếc xe người kéo đã trở nên rất thân thuộc từ khi tôi còn bé. Do đó tôi cũng muốn thử qua công việc phu xe này một lần.
Hirano: Tôi vốn có ý định mở một nhà hàng ở Canada nhưng do gia cảnh nên cuối cùng tôi đã quyết định lập nghiệp ở Nhật Bản. Tôi rất thích giao lưu với nhiều người và cũng thích làm những công việc rèn luyện thể lực, vì vậy mà tôi đã đầu quân vào công ty xe kéo Tokyo!
5) Tôi nghe nói 3 bạn có dự định đi vòng quanh thế giới với chiếc xe này trong vòng 3 năm. Lí do và mục đích của chuyến đi này là gì?
Hirano: Chuyến đi này xuất phát từ ước muốn “vòng quanh thế giới” của anh Suzuki. Ban đầu chúng tôi không định mang theo chiếc xe kéo này đâu vì quá bất tiện. Tuy nhiên, cả 3 chúng tôi đều yêu mến chiếc xe này và cũng rất hứng thú với suy nghĩ “3 anh phu xe đi vòng quanh thế giới”, cộng thêm sự ủng hộ từ rất nhiều người xung quanh nên cuối cùng cả đã quyết định kết nạp thêm “thành viên” đặc biệt này.
Suzuki: Thật ra ban đầu tôi chỉ dự định đi một mình thôi, nhưng sau khi rủ rê anh bạn thân thiết Takahashi thì cậu ấy gật đầu cái rụp. Takahashi cũng từng có ước mơ rất “hoang dã” là đến California và sinh sống với 2 bàn tay trắng nên có thể nói là “chí lớn gặp nhau”! (Cười). Để đi vòng quanh thế giới thì cần phải có vốn ngoại ngữ kha khá trong khi cả 2 chúng tôi đều không mấy tự tin. Nhớ đến anh bạn Hirano cũng xêm xêm tuổi, giỏi ngoại ngữ và lai khá hợp tính, tôi đánh tiếng rủ rê thử, ai ngờ anh ấy cũng đồng ý ngay. Thế là cả 3 chúng tôi trình bày việc này với quản lý, chấm dứt hợp đồng với công ty và bắt đầu cuộc hành trình táo bạo này.
Takahashi: Mặc dù xuất phát từ lí do khá cá nhân, nhưng cả 3 chúng tôi đều không muốn đây chỉ là một chuyến đi bình thường mà phải mang theo thông điệp ý nghĩa nào đó. Vừa hay Olympic Tokyo 2020 sẽ chính thức được khai mạc 3 năm sau nên nhân chuyến đi này, chúng tôi muốn quảng bá sự kiện thể thao lớn nhất thế giới cùng với nét văn hóa xe kéo truyền thống của Nhật Bản. Nếu chúng tôi có vinh dự được xuất hiện trong lễ khai mạc Thế vận hội thì thật là hạnh phúc. Ngoài ra, thông qua chuyến hành trình này, chúng tôi cũng muốn truyền tải đến với các bạn trẻ ngày nay là hãy sống có mục đích và đừng ngại thử thách chính mình!
6) Các bạn bắt đầu chuyến đi này từ khi nào? Ắt hẳn các bạn đã gặp phải không ít khó khăn vào những ngày đầu?
Hirano: Tính đến hôm thứ Hai ngày 3/4/2017 là tròn 211 ngày. Anh Suzuki đã phải tham gia một khóa học ngắn hạn ở Phillipines để nâng cao vốn ngoại ngữ của mình. Một trong những vấn đề nan giải của chuyến đi là kinh phí, tuy nhiên nhờ vào hoạt động gây quỹ quần chúng mà chúng tôi đã có thể bước những bước đầu tiên trong cuộc hành trình này.
(Trang Web gây quỹ: www.makuake.com/project/jinrikisha/)
7) Trước khi đến Việt Nam, bạn đã đi qua những quốc gia nào?
Chúng tôi bắt đầu chuyến hành trình từ Trung Quốc, sau đó qua Đài Loan, Hồng Kông rồi đến Việt Nam. Ở Việt Nam thì chúng tôi đến Hải Phòng trước, sau đó đến Hà Nội, Huế, Đà Nẵng, Nha Trang, Phan Thiết rồi đến TP. Hồ Chí Minh. Điểm dừng tiếp theo sau TP. Hồ Chí Minh là Campuchia.
8) Trên đường đi từ Bắc vào Nam chắc hẳn mọi người cũng có những kỉ niệm đáng nhớ phải không?
Suzuki: Dọc đường chúng tôi có gặp 1 chàng trai trẻ đang rong ruổi từ Hà Nội đến TP.HCM trên chiếc xe đạp khá cũ kỹ. Sau khi hỏi han và biết chàng trai này đang gặp khó khăn về tiền bạc, chúng tôi đã giúp anh ấy bơm lại bánh xe và đồng hành cùng nhau trong suốt 1 ngày. Sau đó chúng tôi nghe nói lí do anh ấy đạp xe từ Hà Nội vào là để cầu hôn người bạn gái đang sinh sống ở TP.HCM, thật lãng mạn phải không! Anh ấy đã liên lạc với chúng tôi qua Facebook để thông báo rằng mình đã cầu hôn thành công! 2 bạn hãy sống bên nhau thật hạnh phúc nhé!
Takahashi: Ngoài ra, ở Hội An chúng tôi còn gặp một cụ già khoảng 60 tuổi đang đi bộ từ Bắc tới Nam. Mặc dù đi bộ nhưng ông cụ đã bắt kịp chúng tôi khoảng 3 lần. Sau vài lần bắt chuyện thì chúng tôi trở nên rất thân thiết và đã kết bạn với nhau trên Facebook nữa đấy! 60 tuổi, đi bộ từ Bắc tới Nam, lại còn sử dụng Facebook! Bạn có tưởng tượng nổi không? (Cười lớn!)
Hirano: Ấn tượng ban đầu và cả mãi về sau này của chúng tôi về người Việt Nam đó là các bạn rất thân thiện. Hầu như đi đâu chúng tôi cũng gặp được rất nhiều người tử tế và chan hòa. Bạn biết đấy, ở Tokyo người ta khá lạnh lùng và xa cách nên việc có nhiều người Việt Nam quan tâm giúp đỡ và đối xử chân thành với chúng tôi khiến chúng tôi vừa ngạc nhiên vừa cảm động vô cùng! Chúng tôi từng được người dân địa phương cho ở trọ và dùng cơm miễn phí, cho mượn phòng tắm và còn được ăn tiệc thịt nướng nữa!
9) Theo bạn, vùng nào ở Việt Nam có địa hình khắc nghiệt nhất?
Suzuki: Có lẽ là thị xã Sông Cầu ở tỉnh Phú Yên. Đường núi vô cùng gập ghềnh, hiểm trở lại phải kéo theo chiếc xe nữa nên rất vất vả. Ban ngày thì nắng chói chang, ban đêm thì không một ánh đèn nên chúng tôi luôn phải chú ý kiếm nhà dân để xin nhờ trú trước khi màn đêm buông xuống. Ngoài ra, cái nắng gay gắt ở Phan Thiết cũng khiến chúng tôi khá kiệt sức!
10) Tôi nhận thấy hình như các bạn đang mặc trang phục kéo xe truyền thống của Nhật Bản phải không? Bạn có thể giới thiệu đôi chút về loại trang phục này được không?
Takahashi: À vâng đây là trang phục của phu xe chúng tôi. Tùy vào công ty mà trang phục sẽ có màu sắc và một số chi tiết khác nhau, tuy nhiên cơ bản sẽ giống như thế này. Áo khoác mà anh Suzuki đang mặc gọi là Happi còn đây là vớ Tabi xẻ ngón truyền thống. Vật dụng cá nhân sẽ được cất trong túi ở mặt trong của chiếc áo khoác trông hơi giống tạp dề này!
11) Các anh có điều gì muốn nhắn nhủ với độc giả của Kilala không?
Hãy theo dõi và ủng hộ cuộc hành trình của chúng tôi qua Facebook và Twitter nhé! Chúng tôi rất mong muốn được kết bạn với tất cả mọi người! Nếu chúng tôi có trả lời tin nhắn trễ, mong các bạn hãy thông cảm và đợi chúng tôi một chút nhé!
(Profile trích ngang)
(Một số sự thật thú vị!)
Lê Mai, Senda/kilala.vn