Chuyến leo núi Phú Sĩ của tôi là vào nghỉ lễ Obon năm 2004 khi tôi đang du học ở Nhật. Anh bạn người Nhật tên là Naoki ngỏ ý muốn dẫn tôi đi đâu đó chơi để tôi có thêm kỷ niệm về Nhật Bản. Tôi trả lời ngay lập tức là “Leo núi Phú Sĩ!”. Sau đó tôi nói chuyện với các bạn ở ký túc xá và bạn người Việt Nam đang làm việc ở Okazaki, các bạn cũng muốn đi. Thế là kế hoạch leo núi Phú Sĩ được quyết định với sự tham gia của 8 thành viên (5 nam và 3 nữ), trong đó bao gồm 1 Nhật, 1 Trung Quốc, 1 Mỹ, 3 Đài Loan (Trung Quốc) và 2 Việt Nam.
Tôi không hề lo lắng gì cho chuyến đi, nói đúng hơn là không biết gì để lo. Hành trang cho chuyến đi của tôi là máy chụp hình nhỏ, áo ấm, nón, 1 chai nước và phần xôi cho cả nhóm cùng với sự hớn hở là sẽ “Leo núi Phú Sĩ như ai”, đặc biệt là leo chung 8 người như vậy “Chắc là vui lắm đây”.
Hôm đó trời nắng nóng và hoàn toàn không mưa. Chuyến đi kéo dài trong 2 ngày. 5 giờ sáng ngày 13/8 chúng tôi khởi hành từ ký xá ở Okazaki bằng xe ô tô do Naoki lái, khoảng 8 giờ chúng tôi đến chân núi. Thường những người leo núi sẽ đi xe lên đến chặng 5 và leo bộ từ chặng 5 đến đỉnh, nhưng nhóm chúng tôi thống nhất là leo bộ từ chân núi đến đỉnh núi. Không biết các thành viên khác có suy nghĩ kỹ trước khi quyết định không, riêng tôi thì không suy nghĩ gì, chỉ là tôi quan niệm “mang tiếng leo núi thì muốn leo từ chân núi đến đỉnh núi”.