"Nhảy nhảy nhảy" là cuốn tiểu thuyết thứ sáu của nhà văn nổi tiếng người Nhật Bản Haruki Murakami, xuất bản lần đầu năm 1988 và là phần tiếp theo của tác phẩm "Cuộc săn cừu hoang".
“Tôi không gắn chặt mình theo một khuôn mẫu… Chẳng qua chỉ giống như khiêu vũ vậy thôi. Đó là thứ mà cơ thể ông ghi nhớ. Đó là một thói quen. Nhạc nổi lên, cơ thể sẽ nhún nhảy theo. Chẳng liên quan đến việc có gì khác đang xảy ra. Nếu tôi phải đương đầu với quá nhiều việc cùng một lúc, không chừng tôi sẽ phải phá bỏ các bước quy ước của mình. Tôi vụng về, không phải kẻ thức thời”. "Nhảy nhảy nhảy" chính là như thế, nhạc nổi lên, mọi người bước vào tiệc khiêu vũ, từng người từng người, và họ lần lượt đổi bạn nhảy. Cứ qua mỗi giai điệu họ lại kết nối với nhau theo các chiều không gian khác nhau. Đến khi vòng tròn khép lại, mọi sự không thể tách rời.
Cõi mê cung bất tận của hiện thực và siêu thực
"Nhảy nhảy nhảy" mở ra bằng tiếng khóc âm u não nuột của người đàn bà mà chàng trai xưng tôi – nhân vật chính của chúng ta – nghe thấy trong mỗi cơn mơ. Bên cạnh đó còn là nỗi ám ảnh khôn nguôi của anh về một chốn vừa xác định vừa bí ẩn – khách sạn Cá Heo, nơi anh từng ở với cô bạn gái Kiki. Nhưng hiện tại cô đã biến mất mà không để lại bất kỳ dấu vết nào, còn khách sạn Cá Heo thì bị tập đoàn lớn mua lại và đổi sang phong cách phương Tây, duy chỉ có tên gọi là vẫn giữ nguyên như cũ. Chừng đó chuyện đã đủ để lôi “tôi” vào một cuộc phiêu lưu mới, nơi anh sẽ vừa chứng kiến vừa bị mắc míu vào mê cung của những cái chết bất ngờ và cả sự vận hành của mưu đồ được bày sẵn. Trong cõi mê cung ấy, “tôi” gặp Người Cừu – một người đàn ông trùm da cừu chuyên nói chuyện theo lối luyến chữ trong một căn phòng tối tăm lạnh lẽo và anh cũng cố hết sức tìm lại người đàn bà từng có lúc anh yêu để níu giữ nàng…
“Mỗi khi tiếng nhạc cất lên. Anh phải nhảy. Đừng bao giờ thắc mắc tại sao. Khi đầu anh suy nghĩ là lúc chân anh phải dừng lại. Dừng lại anh sẽ mắc kẹt. Vì vậy, đừng nghĩ ngợi gì, cho dù điều đó có ngốc đến mức nào. Anh luôn phải giữ nhịp chân. Anh phải sử dụng tất cả những gì anh có. Anh có thể mệt mỏi và hoảng sợ. Nhưng ai cũng vậy mà, phải không? Chỉ cần đừng để đôi chân mình dừng lại là được.” Nghe lời căn dặn của Người Cừu, anh đã bắt đầu nhảy. Điều gì sẽ xảy ra tiếp theo và anh sẽ gặp được ai? Liệu anh có tìm lại được người đàn bà mình yêu hay lại đánh mất thêm thứ gì đó trong đời?
Mỗi nhân vật là một mảnh ghép sứt sẹo đang chờ được san sẻ
Bối cảnh câu chuyện u ám đến nỗi con mèo của nhân vật chính cũng chết, còn anh và cả những người sau này anh gặp đều đeo mang vấn đề gì riêng. Một nhân vật "Tôi" từng đổ vỡ trong hôn nhân, bạn anh chết một cách bí ẩn còn bạn gái lại mất tích; một anh chàng diễn viên nổi tiếng luôn gồng mình để làm hài xong xung quanh, đến mức đánh mất bản thân trước sự chèn ép của kẻ có tiền và quyền; một cô bé mười ba tuổi có tài tiên tri, vì thiếu tình thương từ bố mẹ nên tâm hồn ngày càng nhạy cảm trước những điều kỳ quái mà mình nhìn thấy được… Tất cả đều đang chịu một nỗi đau nào đó mà dù rất cố gắng vượt qua ở thực tại thì bản thân cũng phải chịu thêm sự chi phối của một thế giới khác, nó vừa giống như giấc mơ lại vừa chân thật đến đáng sợ.
Trong suốt quá trình tìm hiểu những bí ẩn, anh đã gặp mặt và chứng kiến vô số điều kỳ lạ như vậy. Tuy nhiên, mọi sự gặp gỡ đều mang ý nghĩa riêng của nó và điệu nhảy cứ thế kết nối họ, đồng thời cũng giúp họ gỡ bỏ những điều vướng lại trong lòng mình. “Tôi” đã từng trải qua giai đoạn cực kỳ khó khăn, nhưng khi lên đường tìm Kiki anh cũng gặp được người khiến bản thân thành thật chia sẻ những điều luôn giấu kín. Gotanda nhờ gặp lại anh mà tìm thấy những khoảnh khắc quý giá được là chính mình, đến cả việc anh lao xe xuống biển giải thoát bản thân cũng để lại cảm giác khoan khoái lạ lùng. Yuki vì có anh làm bạn mà đã trưởng thành hơn rất nhiều, mối quan hệ với mẹ cũng không còn căng thẳng như trước. Còn Yumiyoshi thì trở thành người trao cho anh sự dịu dàng trong tình yêu. Họ từng là những mảnh ghép không hoàn thiện, nhưng khi đặt cạnh nhau lại khiến mọi thứ trở nên dễ chịu hơn bao giờ.
Cuộc sống là một thứ mong manh hơn chúng ta tưởng
Mỗi một nhân vật xuất hiện trong câu chuyện dường như đều mang trong mình sứ mệnh riêng. Không một chi tiết thừa, không một sự tồn tại nào là vô nghĩa, họ chỉ hết vai và rời khỏi cuộc đời mong manh này mà thôi. Vậy nên, mới có cô con gái của gia đình danh giá chấp nhận bán thân mua vui cho những tay chơi hạng sang; một anh chàng diễn viên buộc phải ly hôn vợ nhưng vì vẫn còn yêu mà phải vụng trộm với cô ở những khách rẻ tiền để tránh sự theo dõi của cánh báo giới; một anh chàng nhà thơ cụt tay sẵn lòng vứt bỏ vợ đẹp, con ngoan để chạy theo cô nhiếp ảnh gia ngông cuồng; mới có một Kiki xuất hiện mờ ảo qua những lời kể, thước phim và cuối cùng là ở khoảng không vô định ở khách sạn Cá Heo…
“Con người ta đạt đến đỉnh cao theo nhiều cách khác nhau. Nhưng cho dù có là ai, một khi đã qua thời đỉnh cao, phần còn lại chỉ là giai đoạn xế bóng. (...) Một số người lên đến đỉnh cao đời mình vào tuổi mười hai, để rồi sau đó sống một cuộc sống chẳng mấy biến động gì nữa. Một số khác đấu tranh đến tận lúc chết; có những người lại chết ngay khi họ lên đến đỉnh cao. Những thi sĩ, nhạc sĩ sống gấp gáp, và đến ba mươi họ coi như đã qua thời của mình. Lại có những người như Picasso, tiếp tục sống và sáng tác cho đến tận tám mươi tuổi. Còn tôi thì sao? Đỉnh cao của tôi? Tôi có không? Tôi chẳng có gì đáng để gọi là một cuộc đời cả. Một ít sóng gió. Vài thăng trầm. Nhưng chỉ thế thôi. Không có gì sinh ra từ trống rỗng. Tôi đã yêu và đã được yêu, nhưng cũng chẳng có gì để khoe khoang. Đó là một bức tranh đơn giản, hầu như không có chi tiết gì.”
Nhảy Nhảy Nhảy là một câu chuyện dễ chịu, mỗi nhân vật mang theo sự cô đơn xuất hiện nhưng lại chẳng khiến ai phải khó chịu. Họ đã hoàn thành xuất sắc vai của mình trong câu chuyện cuộc đời được Thượng đế sắp đặt sẵn hoặc vẫn tiếp tục bước đi nhưng với tư thế hoàn toàn khác. Dù khúc mắc về bộ xương thứ sáu và Người Cừu vẫn bỏ ngỏ, nhưng tôi tin mỗi người sẽ có cách nhìn nhận riêng của mình. Rất có thể bộ xương đó chính là của người đàn ông trùm da cừu chuyên nói chuyện theo lối luyến chữ, hoặc biết đâu vì Người Cừu đã hoàn thành sứ mệnh cứu rỗi tâm hồn cho “tôi” nên đang tận hưởng những điều tốt đẹp ở một thế giới khác cũng nên.
Khi điệu nhảy kết thúc, điệu jazz mang âm hưởng của sự an ủi này vừa đủ để khiến ta mỉm cười hài lòng.
kilala.vn