Mio Imade: "Tôi chưa bao giờ hết yêu Sài Gòn"
Gia đình Nhật Bản
Thực hiện: ROAN / Hình ảnh: NHÂN VẬT CUNG CẤP
Việt Nam trong mắt tôi ngày nhỏ là một đất nước từng oằn mình trong chiến tranh. Sau tất cả, rũ bỏ những đau thương, Việt Nam vươn mình đứng lên, trở thành một đất nước rất đỗi dịu dàng, thân thương và tử tế. Và Sài Gòn, là mảnh đất tôi chọn dành cả phần đời còn lại để yêu!
Tôi vẫn còn nhớ như in ngày nhỏ, lần đầu tiên nhìn thấy hình ảnh tà áo dài Việt Nam thướt tha trên sóng truyền hình, tôi đã không khỏi bất ngờ bởi chưa bao giờ được ngắm nhìn một loại trang phục quyến rũ đến thế. Có lẽ từ đó hai tiếng Việt Nam luôn vang vọng trong tôi với hi vọng một ngày sẽ đặt chân đến đó. May mắn thay, tôi gặp anh – người chồng và là người cha tuyệt vời của gia đình và của các các con tôi.
Quê anh ở đồng bằng sông Mê Kông, vùng đất của sự tự do, phóng khoáng và chân thật. Con người ở quê anh rất tử tế, ẩm thực lại rất ngon. Tôi yêu nhất là món bánh xèo dân dã, bởi dù là một người Nhật nhưng cũng cảm nhận được linh hồn quê hương ẩn chứa trong hương vị của bánh. Có thể nói bánh xèo là sợi dây nối kết tình cảm gia đình, khi mọi người quây quần bên nhau, vừa thưởng thức hương vị thơm ngon, vừa chia sẻ những chuyện buồn vui trong cuộc sống.
Hai năm gắn bó cả cuộc đời và sự nghiệp ở Sài Gòn, với tôi không quá dài cũng không quá ngắn, đủ để một người Nhật còn bập bẹ vài câu tiếng Việt vẫn cảm nhận được nhịp đập của Sài Gòn. Máu của tôi mang dòng máu nóng của đất mẹ, nhưng huyết quản lại hừng hực nhựa sống của một Sài Gòn đầy vị tha và bao dung. Người ta nói Sài Gòn tử tế lắm, dần dà tôi mới hiểu, hóa ra cái tử tế ấy nằm ở chỗ Sài Gòn lúc nào cũng dang rộng vòng tay bao dung biết bao mảnh đời, biết bao kiếp người tha phương. Người Sài Gòn tử tế lắm, tôi may mắn mới được đối đãi bằng tất cả những thịnh tình của con người nơi đây. Từ chồng, từ những người họ hàng thân quen, đến những người hàng xóm đầy nghĩa tình. Tôi nhớ nhất là lần tôi sinh con đầu lòng, vì không thể về Nhật sinh con nên có phần lo lắng. Ấy thế mà, với tình yêu của chồng cùng sự giúp đỡ tận tình của các bác sĩ, họ hàng, người thân và các đồng nghiệp, tôi và con gái đã “mẹ tròn con vuông”.
Ngay cả chuyện vừa phải quản lí cửa hàng ở Sài Gòn vừa chăm lo cho các con, tôi cũng được chồng, bạn bè và người làm giúp đỡ hết mực. Nhờ có mọi người cùng san sẻ, lúc nào tôi cũng thấy hạnh phúc vì cân bằng được giữa công việc và nuôi dạy con cái. Có một nơi ở Sài Gòn đến giờ tôi vẫn chưa thể sắp xếp thời gian để đi cùng các con chính là Khu du lịch Suối Tiên. Tôi muốn đưa các con đi chơi và dành cả ngày để nhìn ngắm chúng vui đùa ở đó.
Sài Gòn yêu là thế, nhưng tôi đã từng trải qua những lần thất vọng và bất ngờ vì gặp không ít những chuyện không hay, nhất là trong công việc, người Việt có hơi hời hợt về thời gian. Nhưng dần dà tôi không còn khó chịu nữa, thay vào đó là sự cảm thông và nhận ra, ở đâu cũng có chuyện này chuyện kia, có mặt hay mặt dở, thay vì cứ chăm chăm vào những điều không tốt sao ta không nhìn và yêu nhiều hơn những điểm tốt kia.
Với tôi, Sài Gòn là nhà, nơi tôi muốn dành cả phần đời còn lại để sống. Còn Sông Bé là nơi tôi muốn dành cả linh hồn để về nương náu.
kilala.vn