Trên con đường khuya - Truyện ngắn Shinichi Hoshi
Văn hóa Nhật Bản
Hoàng Long dịch từ nguyên tác Nhật ngữ
Minh họa: PIXTA
(Minh họa: hal-mdc/PIXTA)
Một đêm mùa hạ.
Tôi đi chầm chậm trên con đường ngoại thành oi bức và tăm tối. Công việc công ty kéo dài hơn dự kiến nên tôi phải trở về nhà trên chuyến tàu đêm cuối cùng. Tôi xuống tàu nơi sân ga kế cuối, đi bộ một lúc lâu qua con đường đầy ruộng vườn để về nhà mình.
Tiếng côn trùng đây đó lúc thì vang lên lúc thì ngưng bặt. Không khí như đứng lặng, không có chút gió nào khiến tôi đổ mồ hôi đầm đìa khắp người. Mùi cỏ dại dâng lên thật nồng đượm.
Aa, đúng một năm rồi nhỉ, kể từ khi anh ấy mất đi…
Người đó là bạn thân thiết của tôi từ thời đi học. Và rồi không biết do công việc căng thẳng hay bẩm sinh đã vậy, anh cứ yếu dần đi.
Tôi đến thăm bệnh. Tuy nhiên trước khi gặp anh, tôi quyết định thử hỏi bệnh tình qua vị bác sĩ phụ trách.
“Bác sĩ, bệnh tình anh ta như thế nào vậy?”“Không tốt chút nào. Với trình độ y học hiện nay thì không cách nào chữa khỏi. Chúng tôi cứ tiếp tục truyền máu để kéo dài sự sống thôi”
“Dạ, vậy thì còn cầm cự được bao lâu nữa ạ?”
“Cho dù đưa vào phòng máy lạnh nhưng vào mùa nóng như thế này nhiều vấn đề phát sinh lắm. Anh cứ hãy nói chuyện gì vui vẻ, làm anh ta phấn chấn lên là hay nhất đấy”
Tôi gật đầu, bước vào phòng bệnh, cất cao giọng.
“Chà, anh có vẻ sắp sửa được xuất viện đấy nhỉ?”
Anh ta đáp với giọng yếu ớt.
“Không được đâu. Mình tự biết là chẳng còn bao lâu nữa mà”
Quả thật anh ấy rất yếu. Tuy nhiên tôi giả vờ như không nhận ra điều đó, cứ nắm lấy tay anh mà nói.
“Thực ra thì dạo này tôi có nghiên cứu xem chỉ tay đấy. Để tôi xem thử tay anh nào. Này, nhìn vào đường này đi. Đường chỉ tay này xuất hiện có nghĩa là trong vòng một năm tới tuyệt đối sẽ không có chuyện gì xảy ra với anh đâu nhé”
“Thiệt vậy sao?”
Anh ta vừa nhìn lòng bàn tay mình vừa khẽ mỉm cười.
“Chứ còn gì nữa. Đừng có nói những lời bi quan nữa nhé”, tôi khích lệ.
Cách đó không hiệu quả. Anh ta cứ yếu dần rồi chẳng bao lâu sau đã trút hơi thở cuối cùng.
Từ đó đến nay đã một năm trôi qua. Tôi vừa nhớ lại gương mặt của anh ta vừa bước tiếp. Tiếng côn trùng khi thì nỉ non lúc thì ngưng bặt.
Bất chợt, tôi nghe một giọng nói từ phía sau.
“Này, cậu đã nói dối đấy nhé”
Đó rõ ràng là giọng của anh ta. Bất chợt tôi quay đầu nhìn lại. Nơi phát ra tiếng nói chỉ là một vùng tối đen đầy oi bức và tĩnh mịch.
Hoàng Long dịch từ nguyên tác Nhật ngữ/ kilala.vn
Shinichi Hoshi (星新一) (1926-1997) là nhà văn chuyên viết truyện khoa học giả tưởng và là người khai phá thể loại truyện cực ngắn Nhật Bản. Ông là bạn thân của họa sĩ truyện tranh nổi tiếng Ozamu Tezuka và bà ngoại ông - Kimiko Kogane - là chị của văn hào Mori Ogai lừng lẫy. Với hơn một ngàn tác phẩm, chủ yếu là truyện khoa học viễn tưởng, Hoshi Shinichi được xem là bậc thầy của thể loại này. Tuy vậy ở Việt Nam hầu như không ai biết đến ông. Đó là điều rất đáng tiếc. Vì vậy, trong số này chúng tôi xin giới thiệu với quý độc giả ba truyện cực ngắn rất thú vị của Hoshi Shin Ichi là “Phương thuốc” (処方), “Chứng bệnh” (症状) và “Trên con đường khuya” (夜の道). Ba truyện này được chúng tôi dịch từ tập truyện ngắn “Kẹo bòn bon và cơn ác mộng” (ボンボンと悪夢) do Nhà xuất bản Shinchosha tái bản lần thứ 63 năm 2015.