Trong tiếng Nhật, thích là 好き: suki, yêu là 愛: ai. Tuy nhiên người nhật không ai nói yêu ( 愛している: aishiteiru) một cách trực tiếp mà họ sẽ thông qua từ thích (好き: suki ) để thể hiện lời yêu. Qua đó có thể nói trong tiếng Nhật thích (好き: suki ) = yêu ( 愛: ai ). Ví dụ như ( 好きだ: sukida, 好きだよ: sukidayo, 好きよ: sukiyo ) cũng có nghĩa là yêu. Cho nên khi nói ( あなたが好きです: anata ga suki desu ) có thể ngầm hiểu luôn là anh yêu em.
Tại sao có từ yêu ( 愛: ai ) riêng nhưng người Nhật không sử dụng để nói lời yêu mà lại dùng từ thích (好き: suki) để thay thế vì đây là hai từ hoàn toàn khác biệt? Đối với người Nhật yêu là một từ khá lớn lao và nặng nề, có khi nó còn nặng nề hơn từ yêu của tiếng Việt. Có thể đại đa số người Nhật sẽ nghĩ khi nói yêu ( 愛している: aishiteiru ) giống như là yêu là hết, tình yêu là vĩnh cửu, không cần gì hết chỉ cần có tình yêu là đôi ta có thể tồn tại. Trường hợp này giống như một câu nói trong tiếng Việt “ một túp lều tranh hai trái tim vàng ’’ – chỉ cần có tình yêu thôi là cũng đủ sống rồi.
Người Nhật vốn tự ti, nhút nhát, hay xấu hổ nên đối với họ việc nói từ yêu đầy mạnh mẽ, quyết liệt như thế thật ngại ngùng và đầy áp lực. Chính vì vậy họ dùng từ thích (好き: suki) để bày tỏ tình cảm vì từ thích mang sắc thái nhẹ nhàng, thân thiết, dễ dùng hơn so với từ yêu. Nhiều người Nhật cảm thấy khi nói yêu ( 愛している: aishiteiru) một cách trực tiếp thì đối phương sẽ nghĩ đây là một lời tỏ tình hấp tấp, sỗ sàng, không suy nghĩ kĩ càng trước khi nói. Nên việc sử dụng từ thích sẽ khiến cho người tỏ tình và người được tỏ tình cảm thấy dễ chịu hơn, có bị từ chối thì cũng không xấu hổ, buồn bã bằng từ yêu vì ý nghĩa của từ thích nhẹ nhàng hơn nhiều.
Ngoài ra, người Nhật rất hạn chế biểu lộ cảm xúc thật nên thay vì dùng lời nói thì họ dùng hành động để chứng minh cho tình yêu nhiều hơn. Từng ánh mắt, cử chỉ của họ đều dành cho đối phương nên họ hi vọng đối phương có thể hiểu rõ tâm tư tình cảm của mình mà không nhất thiết phải nói ra.
Đa số thanh niên Nhật Bản đều rơi vào trạng thái “lười yêu’’. Nên cho dù họ có đang trong một mối quan hệ với cô gái nào đó thì họ cũng sẽ nghĩ “Tình yêu này rồi sẽ phai nhòa thôi, cớ sao phải nói?". (Ảnh: Sensei!/ Lotte Cinema)
Có một giai thoại thú vị về cách sử dụng từ "yêu" liên quan đến đại văn hào Natsume Souseki – một trong ba trụ cột của văn học hiện đại Nhật Bản. Trong giờ dạy tiếng Anh, khi thấy người học trò dịch cụm từ "I love you" trong tiếng Nhật thành '我、君を愛す' (Ware, kimi wo aisu = Tôi yêu em), ông cho rằng câu này thiếu tự nhiên bởi người Nhật thời ấy rất hay ngại ngùng, khi quen nhau còn không dám nắm tay công khai. Do đó Natsume khuyên người học trò dịch câu đó thành 'Tsuki ga kirei desu ne' (月が綺麗ですね = trăng đẹp quá nhỉ), lấy vẻ đẹp của trăng (月: tsuki) để tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ - một cách tỏ tình nhẹ nhàng, tinh tế và phù hợp nhất đối với tính cách của người Nhật lúc bấy giờ.
“Tsuki ga kirei desu ne’’ (trăng đẹp quá nhỉ), lấy vẻ đẹp của trăng (月: tsuki) để tôn lên vẻ đẹp của người phụ nữ - Đây là cách tỏ tình phù hợp nhất đối với tính cách của người Nhật khi xưa. (Ảnh: Picture.vn)
Thanh Nhã/ kilala.vn