Tôi gặp chồng tôi khi anh đã làm việc ở Việt Nam được 2 năm. Anh có học chút ít tiếng Việt còn tôi không biết tiếng Nhật ngoài mấy câu chào. Chúng tôi trò chuyện với nhau bằng tiếng Anh, nhưng thấy rất tâm đầu ý hợp. Ấn tượng đầu tiên là anh cởi mở và thân thiện, khác với nhiều người Nhật mà tôi gặp. Bạn bè và gia đình tôi đều quý mến anh ngay lần đầu tiên gặp mặt. Vì anh rất hài hước, tính cách cũng phóng khoáng chứ không hề cứng nhắc. Những năm đầu tiên thật ngọt ngào, và đầy niềm vui. Chúng tôi sống trong một căn nhà nhỏ ở Sài Gòn, cho đến khi con gái đầu lòng của tôi tròn 3 tuổi. Công ty anh thay đổi kế hoạch đầu tư nên anh phải trở về Nhật để làm việc, còn tôi cũng muốn con thụ hưởng điều kiện giáo dục tuyệt vời của Nhật Bản, vì vậy chúng tôi quyết định quay về Tokyo. Sóng gió bắt đầu từ đó.
Tôi đã từng đến Nhật du lịch vài lần, và tôi vô cùng ngưỡng mộ đất nước này. Nhưng tôi không ngờ khi sống trong lòng nước Nhật lại có quá nhiều khác biệt. Anh đi làm từ sáng đến khuya, hầu như chỉ có thời gian chơi với con và trò chuyện với vợ vào cuối tuần. Tôi không biết nhiều tiếng Nhật, nên suốt ngày chỉ ở trong căn hộ nhỏ, hoặc đưa con đi chơi công viên gần nhà. Nhưng đó không phải là điều khiến tôi sốc, mà là sự thay đổi của chồng tôi. Chỉ sau vài tháng trở về Nhật, anh ấy như biến thành một con người khác. Anh không còn cười đùa hay âu yếm tôi như trước nữa. Kể cả khi chỉ có hai vợ chồng, anh cũng nghiêm nghị hơn. Anh phê phán cách ăn mặc của tôi trong những lần hai vợ chồng cùng đi ra ngoài trong khi lại để mặc tôi xoay xở với việc chăm con hay đưa con đến trường. Trong những cuộc họp mặt bạn bè hay gia đình, tôi đều thấy mình lạc lõng như người ngoài hành tinh vậy.
Tôi đã khóc rất nhiều trong thời gian đó, ngỡ rằng anh đã không còn yêu tôi nữa. Khi tôi đòi ly hôn và đưa con về Việt Nam, thật may là anh ấy hiểu rằng tôi đang trải qua một cú sốc văn hóa lớn. Thay vì nổi giận, anh ôn tồn xoa dịu và giải thích với tôi rằng khi ở Sài Gòn, anh đã cố hết sức để hòa nhập vào cuộc sống nhộn nhịp, cởi mở ở đó. Nhưng khi quay về Tokyo, anh cũng phải trở về với xã hội Nhật với những quy chuẩn cư xử khác với Việt Nam. Cách thể hiện tình yêu của anh ấy giờ đây không phải là ôm hôn và nói yêu tôi mỗi ngày, mà làm việc hết sức để có thu nhập tốt và chu toàn cho cuộc sống của vợ con. Anh động viên tôi đi học tiếng Nhật, làm quen với những phụ huynh khác trong trường mẫu giáo, và chủ động chăm sóc bản thân khi không có anh bên cạnh.
Thậm chí cho đến bây giờ, sau 5 năm sống ở Nhật Bản, tôi vẫn còn chưa hoàn toàn thoải mái với cuộc sống ở Nhật. Những khác biệt về văn hóa vẫn là một vấn đề lớn. Nhưng giờ đây tôi đã hiểu được tình yêu của chồng dành cho tôi, tình yêu của tôi dành cho anh ấy, mong muốn bảo vệ con gái và gia đình nhỏ của mình. Và đó chính là động lực để tôi vượt qua tất cả những khác biệt.